
Có những món ăn không chỉ để no bụng, mà còn chất chứa ký ức, hơi ấm của cả một vùng đất. Với người Sa Đéc quê tôi, hủ tiếu Sa Đéc chính là món ăn như vậy một hương vị khiến ai xa quê nghe nhắc tới thôi cũng thấy lòng chùng xuống, nhớ tiếng chợ, nhớ bột gạo trắng, nhớ những buổi sáng trong veo đầy mùi khói bếp.
Một món ăn đi khắp miền Nam nhưng chỉ ở Sa Đéc mới đúng vị

Hủ tiếu ở đâu cũng có, nhưng tìm đúng cái hồn Sa Đéc thì chỉ có thể tìm về đất bột này. Từ ngày xưa, vùng Sa Đéc đã nổi danh với các lò bột Tân Khánh Đông, những sân phơi trắng xóa bánh hủ tiếu trải dài dưới nắng hình ảnh thân thuộc như một phần đời sống của người dân nơi đây.
Sợi hủ tiếu Sa Đéc được làm từ bột gạo xay mịn, tráng thành từng lớp bánh rồi phơi nắng cho săn lại. Nhờ vậy, sợi hủ tiếu trắng, mềm, thơm mùi gạo mới, dai mà không cứng, mềm mà không rã – thứ độ ngon tự nhiên mà không nơi nào bắt chước được.
Người Sài Gòn xưa cũng tìm đến hủ tiếu Sa Đéc

Trong sách Hương quê thương nhớ có kể rằng, trước năm 1975, ai sành ăn ở Sài Gòn đều biết đến quán hủ tiếu của bà Năm Sa Đéc, tọa lạc ở ngã ba Nguyễn Tri Phương – Hùng Vương.
Quán nhỏ nhưng nổi tiếng đến độ người ta truyền nhau rằng bánh hủ tiếu được chở từ Sa Đéc lên mỗi ngày, vì không dùng bột gạo nơi khác được.
Bà Năm vốn là nghệ sĩ sân khấu – điện ảnh của miền Nam, cháu của học giả Vương Hồng Sển. Từ tuổi thơ đã say mê hương vị Sa Đéc, bà mở quán như một cách giữ gìn ký ức quê nhà.
Ngồi trong quán, nhìn ra là dòng người Sài Gòn tấp nập, mà hương vị trong tô hủ tiếu thì vẫn nguyên vẹn “cái chất Sa Đéc” của đồng đất Tân Khánh Đông.
Một tô hủ tiếu – toàn bộ tâm ý của người Sa Đéc
Hủ tiếu Sa Đéc ngon vì đầy đặn mà vẫn thanh tao.
Những lát thịt, miếng xương, chút thịt bằm, hành phi, tóp mỡ… hòa với nước trong, ngọt thanh từ xương hầm. Người ăn có thể thêm nước mắm, nước tương, chanh, ớt hay giá trụng nhưng cốt lõi vẫn là sợi hủ tiếu trắng mềm thơm mùi gạo, khiến tô hủ tiếu giữ được bản sắc riêng không lẫn vào đâu.
Là món ăn của dân quê, của con người chân chất, nên hủ tiếu Sa Đéc không cầu kỳ, không phô trương, nhưng lại gây thương nhớ chính vì sự mộc mạc đó.
Một thương hiệu gắn liền với cả đời người

Quán hủ tiếu Sa Đéc năm xưa tồn tại một thời rồi cũng sang tay đổi chủ.
Bà Năm trở về Tân Khánh Đông – Sa Đéc, an nghỉ vào năm 1988. Sau đó, ông Năm cũng khăn gói về Sóc Trăng đoàn tụ với bà.
Đáng tiếc con cháu không ai nối nghiệp để giữ lại thương hiệu ấy. Nhưng tinh thần của món ăn, cái hương vị Sa Đéc độc đáo giữa phố thị Sài Gòn, thì vẫn còn nguyên trong ký ức bao thế hệ.
Hủ tiếu Sa Đéc – đâu chỉ là món ăn, mà là một phần linh hồn quê hương
Người Sa Đéc chúng tôi ăn hủ tiếu từ nhỏ. Một tô nóng buổi sáng là đủ cho một ngày lao động hăng say.
Đi xa vài năm trở về, chỉ cần ngửi thấy mùi hành phi bay trong gió, nhìn thấy sợi hủ tiếu trắng nõn trên tô, là tim lại mềm đi.
Bởi hủ tiếu Sa Đéc không chỉ ngon nó còn là kỷ niệm, là tình quê, là thương mến. Khi bạn đặt chân đến Sa Đéc, đừng quên thưởng thức một tô hủ tiếu chuẩn vị món ăn mang theo cả ký ức và hương đồng gió nội của miền Tây.







